Thứ Sáu, 6 tháng 7, 2007

Bùi Ngọc Đan Thanh

Mái trường thân yêu giờ đây đã chia tay với những người đã từng gắn bó với nó. Tiếng vui buồn vẫn còn tồn động qua từng ngày tháng. Và cứ thế, những kỉ niệm của bạn bè có lẽ cũng khó quên trong tâm hồn tôi. Gốc phượng già còn chờ ở đó, mái trường thân yêu còn ở đây. Tất cả, tất cả như đã giúp tôi như có thêm sức lực để giúp mình tiến bước trên co đường dài còn đầy cam go. Những ngày cuối cùng của năm học lớp năm như vẫn được nghe tiếng nhắc nhở của thầy. Mặc dù không được chỉ bảo tận tình như ngày xưa khi mới vào lớp một nhưng thay vào đó là những bài học quý từ trong tâm hồn. Tôi rất biết ơn thầy tôi, bao nhiêu mồ hôi và nước mắt của thầy đã đổ ra chỉ mong sao học trò của mình ngày càng chăm học hơn nữa. Điều đó được thể hiện qua những nếp nhăn trên khuôn mặt thầy. Mặc dù thầy biết các bạn mắc nhiều lỗi lầm nhưng tầy vẫn không đánh mà chỉ nhắc nhở, khuyên nhủ nhẹ nhàng.
Thầy ơi ! Em thật không biết nói gì hơn nữa nhưng ơn thầy em không gì bù đắp nổi, chỉ mong sao em học thật giỏi để làm người có ích cho đất nước như những gì mà thầy đã dạy dỗ cho em nên người như ngày hôm nay.

Không có nhận xét nào: